Nằm ngủ li bì, chỉ dậy khi tia nắng mặt trời đã chuyển màu thành da cam chiếu
thẳng vào mắt. Lồm cồm bò dậy, đi như người mất hồn vô nhà vệ sinh, đánh răng
rửa mặt rồi bước ra khỏi nhà đầy tự tin.
Phía trước tường nhà,
mùi bia vẫn thoang thoảng như cố chồm lên từ phía sau vách tường vốn dành để huỷ
bia hư. Mùi bia cứ như thế, trêu ngươi dãy xóm nhà tôi hàng chục năm trời cho
đến khi nó được đập bỏ năm 2002 trước khi nhường chỗ cho một khu phố khang
trang.
Bước ra trước hẻm, nhận
ra mặt trời đã quá cao, phía góc đường Phan Bội Châu, o Thạch o Liên vẫn cắm
quán. Bánh canh o Thạch lúc nào cũng ngon, nước gạo hơi đục, mùi tôm lột vỏ
thơm nhức cả mũi. Có buồn ngủ mà ngửi mùi bánh canh cũng tỉnh. Cách đó
không xa, bún bà Tam cũng rất ngon. Nước bún Đà nẵng có nét đặc trưng không
giống bất cứ chỗ nào, nước sa tế loang lỗ như từng mảng dầu trong nồi.
Hành xả quyện với mùi xương bò hầm tạo ra một mùi hương vô cùng thoát tục. Mình
vẫn chọn bánh canh vì cả mấy ngày vừa rồi ăn bún, một chút tiếc nuối cho bà Tam
nhưng mà….
Gọi xóm mình cho gần gũi
chứ thực ra ngay cả thời bao cấp, “xóm” trên thành phố rất khác xóm ở nông
thôn. Xóm
trên thành phố là dãy nhà gạch và nhà bê tông san sát, hoạ hoằn phía trước nhà có trồng vài cây
ăn quả như cây đào, cây mãng cầu chứ không có hẳn một mảnh vườn nhỏ như hồi xóm
mình trên khu tập thể Hoà Khánh. Xóm trên thành phố tuy thế cũng có cái giống
xóm ờ nông thôn, xóm nào cũng có con nít. Con nít càng nhiều thì xóm càng vui.
Trong xóm có nhà thằng
Dũng, gần cổng lấy hèm nhà máy bia. Thằng Dũng nhỏ hơn mình 1 tuổi, có cái
miệng hơi hô ra phía trước nên có luôn biệt danh là Dũng khỉ. Dũng khỉ có thằng
anh tên Hùng, có biệt danh là Hùng xoài. Nhà Dũng khỉ là nơi tụi con nít tụ tập
vì nhà nó mát, ba mẹ nó dễ tính nhà có nhiều sách báo và anh em nó chơi được.
Sáng nào tụi con nít cũng tụ tập nhà nó, mỗi ngày một chuyện. Sáng nay tôi cũng
như vậy, miệng còn dính nước bánh canh bước chân vẫn không do dự về phía nhà
Dũng khỉ. Tới nơi là thấy cả một băng ở đó: thằng cu Con, cu Lùn, Hải, Phú, Út.
Bọn nó như mọi khi đang kể dở một chuyện nào đó, thường là về phim cuốn phim
Hongkong mới xem tối quá, cả bọn dù phim gì cũng đang há hốc mồm lắng nghe chăm
chú, cứ như một cái chớp mắt hay nuốt nước miếng một lần sẽ bỏ sót một chi tiết
quan trọng nào đó. Cả bọn thực ra có đứa đã coi phim đó tối hôm trước với thằng
đang kể nhưng vẫn muốn nghe, thằng kể bỏ sót một chi tiết dù rất nhỏ là bị đính
chính liền. Chi tiết đính chính nó chính xác đến từng động tác nhỏ như là thằng
vai chính trong phim Thiết Sa Chưởng bị hộc máu trước hay kẹp gối trước khi bị
đánh vô bộ hạ, thằng đánh dùng song đao kẹp nhứ đao hay là vung song đao ngay
từ đầu.
Phim miệng xong là
chuyển sang trò khác, cả đám đi lang thang qua các xóm khác có bạn học chơi,
lúc thì xóm công ty 7, lúc thì xóm Tin lành. Xóm công ty 7 là xóm hay qua nhất
vì bên đó có bọn nó cũng đông con nít và hay bày trò. Xóm đó mình có 2 thằng anh em sinh đôi cùng lớp: Thái, Bình. Anh em 2 thằng này chơi với mình
từ nhỏ, cả bọn tác hợp từ đánh nhau với bọn khác đến đi học cùng nhau. Bên xóm
Tin lành thì có 2 anh em Đỏ, Đen. Thằng Đỏ lớn hơn mình tuổi nhưng ở lại suốt
nên cuối cùng bằng lớp mình. Hai anh em thằng này tuy học hành không ra gì
nhưng đánh nhau rất khá, một mình thằng Đen nó cân 3 thằng như mình là chuyện
bình thường.
Cả ngày như vậy nhưng
buổi tối bọn mình vẫn nhớ nhau. Cứ mỗi tối là tụ tập kể chuyện ma, chuyện quỷ
một giò nhà bà Cúc đen, chuyện con ma trong hẻm nhà ông Thạnh. Đứa nào cũng co
rúm khi nghe chuyện ma nhưng vẫn thích hóng. Ma rồi chuyển qua bùa ngãi. Thằng
nào cũng một rổ chuyện dù chưa bao giờ thấy ma mà toàn nghe người khác kể lại.
Buổi tối nào có phim hay
là cả đám con nít kéo nhau qua đài phát thanh Đà nẵng coi phim. Đoạn đường coi
phim phải đi qua doanh trại bộ đội Biên Phòng, trong doanh trại có nuôi một con
chó tất Becgie rất dữ, mấy ông bộ đội thấy chó cắn con nít toàn cười hô hố,
ngay cả mình cũng bị con chó ngày cắn 2 lần. Bọn mình sau đó quyết không để nó
yên. Có một buổi chiều mình lừa nó vào sân để phế liệu của nhà máy Bia, cả lũ
con nít đứng trên tường rào trút hết căm hờn lên con chó này bằng mưa đá xanh,
gạch. Sau trận đòn thừa sống thiếu chết đó, con chó này đâm ngoan hẳn. Bọn mình
có thể đàng hoàng đi coi phim mà không bị chó cắn nữa.
Những ngày hè như thế
rồi dần dần cũng lớn. Những ngày tụ tập dần dần cũng phải chấm dứt nhường chỗ
cho những trò chơi mới lạ hơn. Những Dũng khỉ, Hùng xoài, cu Đen, cu Đỏ cũng đã
trở thành những người lớn với tràn ngập nỗi lo cơm áo gạo tiền, nỗi lo mà cha
mẹ chúng mình lúc đó phải gánh lấy để chúng mình có thời gian lang thang chơi
bời như thế.
NTD